Đan Mơ's Writing Commission

Cam kết hoàn thành comm chất lượng và đúng hạn, nếu không sẽ bù tiền cho bạn.
Sẵn sàn tìm hiểu nhân vật, phim, truyện không tính phí.

Bảng giá

Giá chữGiá comm gachaGiá plot & profile nhân vậtGiá chỉnh sửa
Dưới 1kw: 60kGói 1kw: 119kPlot + nhân vật: +10% giá tổngFree 3 lần đầu
Từ 1kw trở lên: 105k/ 1kwGói 3kw: 339kProfile chi tiết nhân vật: 100k/ nhân vậtTừ lần 4: + 10k/ lần
Thương mại: x2 giá tổng đơn.Gói 5kw: 559kPlot/worldbuilding: thương lượng, từ 200k.Sửa quá 20%: + 30k/ lần

Ưu đãi

  • Đặt từ lần 2 trở lên: giảm 5%.

  • Giới thiệu khách mới: giảm 5%/ người.

  • Cộng dồn các khoản ưu đãi lên đến 15%.

Thanh toán

  • Chuyển khoản Vietcombank: 0721000636082

  • Momo: 0708970988

  • Chủ tài khoản: Nguyễn Đỗ Minh Anh

Khả năng

  • Thể loại: tình cảm (BG, BL, GL, R18, ngược, ngọt), kỳ ảo, kinh dị, hành động.

  • Cân mọi yêu cầu từ nhẹ nhàng đến nặng đô (gore, NSFW, tam quan bất chính). Cân được cảnh hành động, đánh nhau lẫn miêu tả tâm lý.

  • Không chuyên: các vấn đề nặng về chính trị, lịch sử, tôn giáo (nhưng có thể tìm hiểu).

Quy trình làm việc

  • Chúng ta bàn luận và thống nhất về nội dung, ý tưởng. Bạn được nhận 1 draft 500 - 1k từ để quyết định đặt hàng hay không.

  • Khi quyết định đặt, cọc 50% giá trị đơn hàng. Nếu hủy sau bước này thì bạn sẽ mất cọc.

  • Đối với truyện ngắn 3k từ trở xuống hoặc truyện NSFW, bạn nhận full truyện sau 1-2 tuần. Chỉnh sửa tùy ý không quá 20% nội dung. Thanh toán 100% đơn sau khi nhận hàng.

  • Đối với truyện chia chương, bạn nhận dàn ý kèm chương 1, sau đó là update theo từng chương. Khi mình viết xong, bạn thanh toán 100% đơn rồi nhận chương cuối. Chỉnh sửa tùy ý không quá 20% nội dung mỗi lần update.

Lưu ý

  • TIẾN ĐỘ: khoảng 3k chữ/ tuần.

  • Hãy ghi tác giả: Đan Mơ nếu bạn đăng tải.

  • Bạn được chỉnh sửa miễn phí tối đa 2 lần mỗi lần mình cập nhật truyện. Hãy note lại mọi thứ bạn cần sửa 1 lần chứ đừng nhắc lẻ tẻ ạ.

  • Commision vẫn thuộc quyền tác giả của mình và mình có thể dùng comm làm sample, đăng tải tùy ý. Comm riêng tư phụ thu +30% giá tổng đơn.

  • Nếu bạn đặt dưới 1k chữ, số chữ sẽ tùy mạch viết của mình (không dưới 500 chữ).

Danh sách Sample

Sample 1: R18, BG, Nhân thú

Liva vừa nhẹ nhàng xoa đầu Akeza, vừa mỉm cười nhìn gã dần trở về hình người. Để ban thưởng cho sự vâng lời ấy, nàng vân vê hai đầu vú gã như đang vặn ốc, rồi kéo mạnh về trước khiến gã lảo đảo mất thăng bằng. Là một nô lệ kiểu mẫu, Akeza nhanh chóng giữ thẳng người theo đúng tư thế tiêu chuẩn, hai tay chắp sau lưng dù dây trói đã đứt. Điều này dĩ nhiên làm Liva hài lòng. Nàng cởi váy và xoay người chống một tay lên tường, một tay kéo mông mình ra để gã nhìn cho rõ nơi riêng tư nhất. Akeza cẩn thận liếm vào kẽ âm đạo, rồi lướt lên hậu môn, hôn hít khắp mông và lưng nàng. Sợi dây xích cổ lướt qua da thịt nàng nhồn nhột. Cuối cùng, gã tựa cằm lên vai nàng. Đầu khấc cọ xát vào giữa môi âm đạo như đang cầu xin một hiệu lệnh. Liva vòng tay ôm cổ Akeza, ngẩng đầu hôn hít lên cằm và má gã."Ta sẽ không nuốt lời. Chiếm lấy ta đi, chó con. Hầu hạ cho ta được sung sướng."Tiếng nói của nàng khẽ khàng mà có sức nặng to lớn. Dương vật Akeza lập tức cắm ngập vào trong cái động thịt ẩm ướt và ấm nóng đến mức điên đảo thần hồn ấy. Gã nhấp hông. Hai tay vòng dưới ngực nàng. Đôi gò bồng đào mềm mại nẩy lên trên cánh tay theo mỗi cú thúc. Liva ngâm rên và thở dài đầy thoải mái. Một tay nàng vân vê đầu vú ngứa ngáy của mình, một tay vẫn chống tường để không bị trượt xuống. Khuôn ngực ấm áp và săn chắc của Akeza áp vào lưng, kìm kẹp nàng một cách vững chãi. Gã miết tay dọc từ bụng xuống giữa hai chân và xoa nắn hột le đã phồng lên. Nơi ấy của nàng nhạy cảm như một cái dương vật tí hon, nhạy cảm đến nỗi nàng cứ giật mình run rẩy và vặn vẹo trong tay gã. Thành âm đạo bóp chặt lấy vật nóng cứng đang tác oai tác oái bên trong làm Akeza sảng khoái gầm nhẹ. Nửa thân dưới gã càng gia tăng tốc độ ra vào để đáp ứng cơn khát tình tột độ, còn tay gã lại dịu dàng nâng cằm nàng. Gã cúi đầu cùng nàng trao đổi một cái hôn âu yếm. Môi lưỡi giao triền như câu đi cả linh hồn.Trong cơn khoái lạc, Akeza không kiềm chế được mà hóa sói. Dương vật vốn lớn hơn người thường giờ biến thành con quái vật đáng sợ. Nó đột nhiên đâm thẳng lên cổ tử cung Liva mà chẳng hề báo trước. Mắt nàng trợn ngược. Vô số pháo hoa tưng bừng bắn ra trong tâm trí. Nàng lên đỉnh! Dâm dịch nóng hổi xối vào quy đầu. Điên lưu giật chạy khắp người. Cặp chân trắng trẻo như cột thu lôi, phút chốc bủn rủn đến mức mất hết sức lực. Cơn cực khoái đến bất ngờ làm nàng mất ý thức trong chốc lát, để rồi niềm vui sướng trào dâng như thủy triều. Nàng cười lớn, thỏa mãn và táo tợn. Akeza cũng thoải mái xuất tinh.Liva buồn bực ngẩng đầu nói với gã:"Akeza, nhìn ta. Ngươi chỉ thuộc về một mình ta thôi, có hiểu chưa?"Vừa nói, Liva vừa vặn vẹo hông để cảm nhận dương vật khổng lồ chọc ngoáy trong cơ thể. Nàng ấn mình sâu vào lớp lông đen thô ráp, lắng nghe tiếng tim gã đập ngày càng mạnh mẽ trong lồng ngực. Giây phút ấy, toàn bộ cơ thể và tâm trí Akeza chỉ còn một mình cô chủ mà thôi. Gã bế bổng Liva lên và vòng nắm tay trước ngực nàng, để chân nàng gác lên khuỷu tay. Liva bị bất ngờ, theo bản năng túm lấy nhúm lông trên vai ngực gã để giữ thăng bằng. Nàng cảm thấy cái dương vật vừa mềm xuống đã cứng lại lần nữa. Chiếc lưỡi sần sùi của Akeza liếm qua nách và bắp tay nàng. Liva khẽ rùng mình thở dốc.Dương vật gã lần nữa xộc vào trong, tiến tới những vùng sâu mới chưa từng được khám phá. Liva cảm thấy bên trong mình bị khuấy đảo lộn xộn và dữ dội. Mỗi lần dương vật kéo ra, cứ như cả âm đạo và tử cung cũng bị rút ngược ra ngoài. Dâm dịch hòa cùng tinh dịch nhễu lỏng tỏng trên mặt đất theo mỗi cú thúc. Đau đớn và kích thích khôn cùng. Nước mắt sinh lý của nàng ứa ra, được Akeza liếm đi. Mồ hôi nhễ nhại. Tóc rũ rượi dán vào má. Miệng nàng há hốc, lưỡi thè ra và chạm phải chiếc lưỡi dài của Akeza. Chúng đùa bỡn, trêu chọc và quấn quýt nhau không ngừng. Nước dãi chảy tràn xuống cằm và tóc. Cũng như Akeza, trông nàng bây giờ chật vật và lầy lội không kém. Vậy mà nàng vẫn muốn càng nhiều như một cái máy hút tinh. Trong con hẻm tăm tối này, bên cạnh gã nô lệ mà nàng yêu thích nhất, nàng chẳng cần phải che giấu điều gì. Nàng buông lơi, tự do và lõa lồ cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nàng lại ra. Các thớ cơ co giật và căng cứng. Móng tay bấm sâu vào da thịt Akeza như muốn xé toạc. Mặt Liva vặn vẹo, nửa khóc, nửa cười như mất khống chế.

Sample 2: Ngược, Hiện đại, ABO, BL

Người MC hỏi: “Anh Khang, có thể tiết lộ cho chúng tôi biết động lực để anh vượt qua một hành trình dài đằng đẵng và khó khăn như vậy được không?”Khang hơi cụp mắt xuống nhưng nhanh chóng mỉm cười xán lạn, nhìn thằng vào ống kính trả lời: “Tôi đã từng cho rằng tôi đi được nhiều như vậy vì tôi tài ba hơn người. Nhưng sau một năm qua, tôi đã nhận ra điều gì đã cho tôi sức mạnh lớn như vậy. Tôi đi để trở về.”MC: “Thật tuyệt khi biết có người đang đợi mình ở nhà anh Khang nhỉ. Theo chúng tôi được biết, đây là lần đầu tiên anh thực hiện chuyến đi dài và xa đến thế…”"Bây giờ thì không còn nữa."Khang lẩm bẩm, tắt phụp ti vi. Màn hình đen phản xạ hình ảnh tiều tụy của hắn. Mặt hắn dại ra, đầu suy nghĩ mông lung về cái ngày hắn bắt đầu chuyến đi và suốt một năm qua ở khắp nơi trên thế giới. Hắn đón Giáng sinh trong một nhà thờ ở Canada, ăn mừng năm mới với cả nước Mỹ, dự Lễ Tạ ơn với một gia đình hắn ở homestay tại Thổ Nhĩ Kỳ và hàng chục lễ hội lớn nhỏ khác. Hắn còn ghé qua Vườn quốc gia Nakuru ở Kenya với vô số các loài thú quý hiếm, leo tít lên tận ngọn Bromo ở Indonesia để ngắm cảnh bình mình rực rỡ, bơi thuyền trên dòng sông xanh mướt tọa lạc ở hẻm núi Verdon, Pháp và trải nghiệm rất nhiều kỳ quan khác. Những con người mới, những địa điểm mới và bao điều kỳ thú mở ra trước mắt hắn nhưng rồi tất cả đều trở thành ký ức. Mỗi tối hắn sẽ lục lọi hình ảnh và video ra để xem để tự trầm trồ trước thiên nhiên, văn hóa và phì cười xem lại các cuộc đàn đúm đến khi hai mắt díu lại vì mệt. Thế rồi hắn sẽ luôn nằm mơ thấy một người ở quê nhà, lặng lẽ ngồi đợi trong căn nhà có ánh sáng vàng ấm áp như bừng lên trong đêm tối mà giật mình tỉnh giấc. Màn đêm bao trùm hắn như hóa thành hố đen thăm thẳm.Đôi lúc Khang sẽ bắt điện thoại lên, chỉ để nhận ra mình đã làm mất cả số anh cùng với chiếc điện thoại cũ ở đáy biển Địa Trung Hải. Đôi lúc hắn sẽ ngồi dậy, bước ra ban công nhìn trời nhìn trăng mà hút thuốc. Có khi hắn quay về ngủ tiếp sau khi làm gần chục điếu, có khi hắn sẽ hút đến sáng. Vừa hút hắn sẽ nghĩ về cái ngày đó, anh và hắn cãi nhau. Đó không phải lần đầu tiên hai người xích mích nhưng nó lớn hơn hẳn những lần trước. Hắn không nhớ rõ họ cãi nhau về điều gì nữa nhưng vẫn nhớ rõ mồn một lời cuối của bản thân:"Từ đây về sau, em không cần đợi anh nữa!"Cứ nghĩ là hắn lại thấy đau. Hắn biết rõ lời mình nói có ý nghĩa gì. Thế nên hắn đã không trở về mãi đến khi hoàn thành chuyến đi. Suốt thời gian đi ngao du đó, hắn tự an ủi bản thân bằng lòng tự tôn khờ khạo rằng bản thân chẳng thích anh đến thế và hắn chỉ nhớ nhung vì chưa quen với sự thay đổi. Một thời gian sau hắn tự nhủ rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả. Ngày bước chân lên máy bay trở về, hắn cuối cùng thừa nhận rằng thời gian đã đánh tan cái kiêu ngạo vốn dĩ, để lộ ra sâu thẳm bên trong hắn là trái tim mãnh liệt khát vọng anh đến mức không nguôi ngoai được. Hắn yêu anh. Yêu anh hơn bất cứ chuyến ngao du nào mà hắn đã từng cho là lẽ sống.Mãi đến tận bây giờ Khang mới nhận ra không phải là hắn phát dục muộn, chẳng ai đến năm hai hai mới phát dục cả, mà là chính Hòa đã luôn xoa dịu sự cuồng loạn bên trong hắn. Đến bây giờ Khang mới nhận ra, sự sục sôi bên trong mỗi lần đánh đấm hay đi xa về chẳng phải là sự phấn khích hay kích động đầy tự mãn của kẻ chiến thắng, mà chỉ đơn giản là cơn phát tình trần tục.Hai mắt Khang khô khốc. Hắn đã cho rằng mình sẽ không bao giờ khóc vì mấy chuyện tình yêu sến súa, càng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ khóc nhiều đến vậy, nhiều đến nỗi hắn cho rằng toàn bộ sự mạnh mẽ và tự tin vốn có đã trôi hết theo những giọt lệ sầu. Mỗi ngày hắn nằm bẹp dí ở nhà, bắp tay bắp chân rắn chắc một thời ngày càng rệu rã và bủng beo. Hắn đã ngã sấp mặt và không có cách nào đứng dậy được nữa.Khang cần Hòa trong đời mình. Nhưng Hòa đã ra đi.Hắn nhắm mắt lại, tự nhủ rằng nếu không phải tỉnh lại nữa thì hay biết mấy.

Sample 3: Cổ trang, Huyền huyễn, BL

Em hay nghe lũ bạn hồ ly trò chuyện với nhau về ái tình chốn nhân gian. Chúng thường ca ngợi thứ men say ấy trong niềm đam mê vô tận. Em biết chúng đang nói về thứ hão huyền, vì tình yêu giữa người và ma sẽ không bao giờ thành, chúng sẽ chỉ rước lấy đau khổ. Em không hiểu sao chúng lại chọn rời bỏ nơi yên tĩnh này mà chạy đến chốn kinh thành xô bồ náo nhiệt và ồn ào, chỉ để ngáo ngơ tìm kiếm hình bóng người trong mộng. Em không muốn hiểu việc chúng từ bỏ ngoại hình diễm lệ cao quý để hóa thành người phàm tục hôi thối và lấm lem. Và em càng không muốn nghe về việc một tên nào đó chọn rơi vào vòng luân hồi chỉ để sống bên người thương. Thật ngu ngốc. Đó là vì sao yêu ma luôn bị khinh bỉ. Em từng phỉ nhổ người khác như thế, cho đến ngày em nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân.Ngày hôm đó em cũng tự do tự tại mà chạy nhảy trong rừng, không ngờ đạp chân vào bẫy thú của người thợ săn. Em tu chân chưa đủ, biến thành người còn chưa được, huống hồ là hóa phép gỡ bẫy ra. Em khổ sở nhìn cái chân nhỏ bé của mình đầm đìa máu. Lần đầu tiên em thấy sợ và đau đến vậy. Máu chảy nhiều làm em mất sức. Em thấy choáng váng đầu óc. Trời đất quay cuồng. Em nhìn mặt trời dần lặn xuống xuống tỏa ánh sáng đỏ rực men theo dáng người anh. Anh rực rỡ như mặt trời.Em nằm trong lòng anh ấm áp đến mức không muốn tỉnh dậy. Em ỷ lại cọ cọ đầu vào tay anh khi anh đang cố băng bó cho em. Em híp mắt nhìn anh mang theo ý cười. Đàn ông gì mà đáng yêu quá.Không biết từ bao lâu, em thích ngắm anh và mỗi lần nằm trong lòng anh, trái tim em đều đập rộn ràng. Em hạnh phúc làm sao. Em nghĩ rằng chỉ cần ở bên anh, em sẽ thật hạnh phúc, nhưng bỗng một ngày anh mặc áo dài và bày biện mâm cỗ, em nhận ra mình đang đi vào chính con đường mình từng căm ghét.Thị là người con gái đẹp và nết na.“Quang Tịnh à, chàng không thể nuôi một con thú hoang trong nhà, như thế là trái với bản tính của nó, sẽ chết yểu.”Đó là câu nói đầu tiên của thị khi nhìn thấy em. Em xù lông lên phản đối thị, thầm nực cười cho một lí lẽ sai trái. Nhưng anh lại gật gù và ngẫm nghĩ. Em hoảng sợ nhảy bổ vào lòng anh, rối rít cuộn tròn và lấy lòng, thầm cầu nguyện anh hiểu được ý em. Anh vẫn mỉm cười nhìn em, nhưng đồng thời cũng nhìn ra cửa sổ, nơi có rừng rậm bạt ngàn xanh xao.Thị nấu cơm và quét tước nhà cửa, xoa bóp cho anh lúc mỏi mệt và trò chuyện cùng anh, những việc em không làm được. Thị ăn cơm cùng anh, than rằng mình dị ứng lông thú và em đành ăn riêng một mâm dưới đất. Thị bảo rằng loài cáo không được tắm nhiều, không tốt cho sức khỏe nó, em đành ngồi trước cửa nghe tiếng vợ chồng anh đùa giỡn thủ thỉ bên trong. Tối, đã có thị thay em sưởi ấm cho anh. Thị dần xa cách chúng ta và rồi anh không dẫn em theo chẻ củi nữa. Em ở nhà cùng thị. Thị nhìn em mà nhếch môi:“Thứ yêu ma đê tiện. Mày thậm chí không thể biến thành người mà còn dám rù quyến anh ấy?”

Sample 4: Fantasy, Hành động

Trước khi nhỏ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Thế Nguyệt nhanh chóng nhảy tới xô nhỏ về phía sau. Con rắn khổng lồ bỗng dưng vồ lên mặt đất. Cái đầu nó có hai cái sừng như loài quỷ dữ. Răng nanh đầy nọc độc của nó cắm vào bắt chân Thế Nguyệt. Cô và Lệ San cùng lộn vài vòng trên cát theo quán tính. Cùng lúc đó, Kha Bắc ngay lập tức bổ rìu tới nhân lúc con rắn sơ hở. Lưỡi rìu sắc bén chém đứt một đoạn đuôi của con rắn làm nó điên tiết cuộn mình lẩn xuống cát.Thế Nguyệt đau đớn ôm lấy chỗ bắp chân đang nhanh chóng sưng tấy lên. Chẳng mấy chốc, cô thấy bụng cồn cào và trào ngược. Cô oằn mình nôn thốc nôn tháo ra toàn nước bọt vì không có gì nhiều trong bụng từ hôm qua. Sau đó cơn chóng mặt và xây xẩm ập tới làm cô lảo đảo nằm ngửa ra trên cát. Lệ San vừa vỗ vỗ vào má Thế Nguyệt để giữ cho cô tỉnh táo, vừa xé một đoạn áo để cột chặt lại phía trên vết rắn cắn."Thế Nguyệt, chị đừng có ngất đi đấy. Tỉnh táo lên.""Thế Nhật, em ấy nói cái gì vậy…" - Thế Nguyệt thều thào."Nói là em phải giữ tỉnh táo đấy. Đừng có ngủ." - Thế Nhật trả lời."Hừm… Nếu anh bảo như thế…"Năng lượng xanh ấm nóng từ tay Lệ San truyền vào đùi Thế Nguyệt, rút đi đáng kể cơn đau và độc tính. Thế nhưng cần một lúc để chữa trị hoàn toàn. Đốm đỏ trên đồng hồ định vị của nhỏ vẫn kêu, chứng tỏ con rắn vẫn chưa đi xa. Nhỏ sốt ruột tìm kiếm Kha Bắc vì lo lắng gã sẽ đánh mất con quái.Nhưng rồi Lệ San nhận ra sự lo lắng của mình là thừa thãi. Kha Bắc đang cưỡi lên mình con rắn đang cuồng dã giãy giụa. Gã nắm lấy một cái sừng và vung tay bổ rìu từ trên xuống. Trọng lượng rìu nặng trịch chém xuyên qua lớp giáp trên đầu nó, cắt ngọt con rắn làm đôi. Máu tươi văng tung tóe một vùng và xối đầy lên người Kha Bắc.Giữa hai lớp thịt nhoe nhoét máu, lóe lên một tia sáng nho nhỏ. Kha Bắc lập tức lấy hộp thu Thần Hồn giắt trên lưng quần và chụp lấy tia sáng ấy. Thế nhưng tia sáng phút chốc chạy đi trước khi Kha Bắc kịp chạm tới. Con rắn vốn dĩ đã chết lẫy mình hất gã xuống trong khi gã đang hoang mang. Hai lớp thịt bị bổ đôi giờ lần nữa hợp lại. Cái thớ cơ đỏ chót và nhầy nhụa đan xen vào nhau với tốc độ phục hồi nhanh đáng sợ.Mặt nạ hề của Kha Bắc vẫn trơ trơ không để lộ chút cảm xúc nào. Chỉ thấy gã siết chặt cây rìu của mình và đứng dậy nhìn con rắn lần nữa trở nên hoàn chỉnh không tì vết. Con rắn nhổm cao người dưới ánh mặt trời gay gắt, hình thành một bóng đen to lớn phủ lên người Kha Bắc. Gã thoáng nhìn thấy tia sáng nhỏ bé lóe lên dưới lớp da con rắn trong giây lát trước khi nó ẩn đi.Sau khi hồi sinh, con rắn còn nhanh hơn cả lúc trước. Nó cuộn mình cắn tới chỗ Kha Bắc và gã lập tức dùng rìu chắn ngang giữa bốn cái răng nanh của nó. Nọc độc từ răng men theo lưỡi rìu nhỏ giọt xuống cát. Cái đầu của nó mắc kẹt và nó phải giãy giụa tránh thoát."Thế Nguyệt, em phải bắn ngay lập tức."Không hỏi han hay chần chừ gì thêm, Thế Nguyệt chộp lấy ngay khẩu súng của mình và bắn liên tiếp mấy phát đạn về phía con quái. Đạn găm vào đầu và mình con rắn sau đó nổ tung, nhờ vậy tạo khoảng trống giải thoát con rắn khỏi lưỡi rìu. Với một cơ thể đầy lỗ, con rắn lảo đảo cuộn mình định chui xuống cát. Kha Bắc kìm lấy cái sừng còn lại trên đầu không cho nó bỏ chạy. Gã trở tay vung rìu bổ ngay vào đầu nơi gã vừa nhìn thấy tia sáng lóe lên. Cái đầu con rắn đứt đoạn rơi xuống đất, nhưng Thần Hồn đã chạy xuống thân. Cứ mỗi lần Kha Bắc thấy Thần Hồn lóe sáng, thì gã bổ ngay vào mình con rắn một nhát. Chẳng mấy chốc, gã đã cắt con rắn khổng lồ thành bốn năm mảnh với tốc độ nhanh đến mức người ta không nghĩ là có thể xảy ra khi gã cầm một cây rìu lớn đến vậy.Những tưởng đã chạm đến được Thần Hồn ở mảnh cơ thể cuối cùng, Kha Bắc lại không nhìn thấy gì cả. Ý nghĩ đánh mất Thần Hồn làm con người sắt đá như gã cũng thất thố. Gã trân trân nhìn các mảnh cơ thể ngọ nguậy trên cát, cố nghĩ xem mình đã phạm sai lầm chỗ nào. Bỗng nhiên gã nghe tiếng Thế Nguyệt la lên ở đằng sau:"Kha Bắc, cẩn thận!"Kha Bắc xoay người ra sau và nhìn thấy cái đầu đã đứt rời của con rắn nhe nanh vồ tới. Bốn răng nanh đầy độc của con rắn táp vào người Kha Bắc, đẩy gã té ngửa ra sau ngay sát bên các mảnh cơ thể rắn. Thần Hồn ở mảnh cơ thể rắn cuối cùng bấy giờ lóe sáng, chứng tỏ nó vẫn ở đó nhưng ẩn sâu né tránh đôi mắt gã. Một mảnh Thần Hồn rành trò lừa lọc. Trước sự kinh sợ của tất cả mọi người, xương cột sống của các mảnh cơ thể rắn lục cục kéo dài ra và lần nữa ghép lại với nhau!Khi Thế Nguyệt chạy tới gần chỗ Kha Bắc thì đã quá muộn. Vết thương nơi bắp chân chưa lành hẳn vẫn chảy máu và sưng tấy. Cô không thể chạy nhanh hơn được nữa. Thế nên khi con rắn bất tử vươn người sừng sững đứng lên, cô chỉ có thể đứng như trời trồng, nhìn nó nhe nanh ngoác mồm nuốt trọn lấy mình.

Sample 5: Bí ẩn, Kinh dị

Trên con đường ngổn ngang đất đá và gạch vữa, những sinh vật teo tóp kỳ dị lê bước chân nặng nề và uể oải bước qua. Vài con oằn lưng lọm khọm tựa một lão già bủng beo héo úa, hai tay lết đi trên mặt đất. Có những con cao nghều, lôi đôi chân dài miên man bước qua từng tòa cao ốc, đầu chôn vùi vào những tầng mây, và mỗi bước đi chúng lại khiến mặt đất rung chuyển. Đáng sợ nhất có lẽ là những con trông lanh lẹ một tí, vì chúng trườn bò bằng cả tứ chi và lê lết trên mặt đất, trên cửa kính, nóc xe hơi, bám vào các biển hiệu, đu trên cột đèn đường, ở bất cứ đâu. Làn da chúng tái mét và xám xịt không khác gì thứ sinh vật tôi thấy trong con hẻm, chảy xệ xuống lũ rũ như một cái áo rách rưới quấn lên những khúc xương đã mục nát. Thịt từng miếng nhễu nhão xuống đất cùng dịch đen và giòi bọ. Ruồi nhặng bay thành đàn mù mịt cả bầu trời như đám khói. Thứ không khí oi bức, hầm hập, lại nồng nặc mùi xác thối bủa vây mọi ngóc ngách. Ít nhất thì ở đây lũ chúng nó có một cái đầu lành lặn, chỉ là không có bất cứ ngũ quan nào. Như một cuộc diễu hành kỳ dị và gớm ghiếc, chúng im lặng bước qua tôi, lặng lẽ đến mức thành kính như những kẻ sùng đạo hành hương tôn thờ đấng im lặng tuyệt đối.Đúng thế! Nơi này không phải là quá im lặng sao? Bình tĩnh! Tôi phải bình tĩnh! Có lẽ còn có ai đó khác, một tia hi vọng nhỏ nhoi, nhất định vậy!Có ai? Có ai không?Tôi biết là mình không bao giờ muốn gây sự chú ý với lũ sinh vật này, nhưng lúc này đã là lúc nào rồi? Tôi đã đi lòng vòng khắp nơi và khung cảnh trăm phương như một: vẫn là những tòa nhà đổ nát và lũ quái vật lặng lẽ bước qua. Một mê cung hư ảo không lối thoát. Tôi đã thử gào lên, nhưng khốn kiếp, tôi chẳng thể nghe được chính giọng nói của mình. Tôi cảm giác rõ ràng dây thanh quản mình rung lên và đầu lưỡi chuyển động, chỉ là không nghe thấy gì hết. Tôi không thể biết được rằng là do miệng hay tai tôi có vấn đề. Nếu chỉ tai tôi không nghe được nữa, có lẽ tôi vẫn còn hi vọng, có lẽ tôi sẽ tìm thấy gì đó, với tới ai đó... nếu có người nào khác ở đây...Chợt, tôi giật mình nhìn xuống bàn chân vừa vô tình đạp lên cái gì đó. Chết tiệt! Là một trong số chúng, nhưng nhỏ xíu. Tôi có thể cảm nhận được từng khúc xương trong người nó gãy ra dưới sức nặng của mình, dịch lỏng trào ra nhuộm đen mặt đất vốn đã xám xịt.Tôi đứng như trời trồng không dám nhúc nhích, cả thở cũng không dám mạnh bạo, nhưng đã quá muộn. Tất cả lũ quái vật kỳ dị bất chốc ngưng hết lại như thời gian vừa đình trệ, lục cục quay đầu về hướng tôi, khó khăn và chậm chạp như những con búp bê rỉ sét. Mặt chúng gắt gao dán lên người tôi và dù không hề có một con mắt nào, tôi vẫn cảm giác được những cái nhìn quỷ quái cuốn lấy bản thân, nhấn chìm mọi giác quan tôi vào vô vọng.Rồi, da mặt tất cả bọn chúng tách dần ra, đầu ngoác về sau, để lộ cái miệng sâu hoắm như hố đen. Từ cổ họng, một đàn ruồi nhặng ào ra. Da cổ chúng rung lên, đẩy thứ dịch lỏm ngỏm giòi bọ tràn xuống đất.Đầu tôi đánh oành một cú đau điếng đến choáng váng, tai đau rát như bị cái dùi đục vô hình bổ vào não hòng chọc hai lỗ sâu hoắm. Chúng... chúng đang gào thét! Nhưng không hề có bất cứ một âm thanh nào phát ra, như thể tiếng la của chúng vọng từ một thế giới hư không, xoáy vặn và nghiền nát mọi thứ nó chạm tới. Tôi ngã khụy xuống bịt tai lại, mắt gay gắt nhắm thít, tuyệt vọng chịu đựng cơn đau khủng khiếp. Chất lỏng từ tai tôi chảy ra, thứ dịch đen đuốc nhiễu từng giọt xuống đất.Bỗng, đầu tôi bị đẩy ngược về sau và cái mặt tái mét cùng vòm miệng đen ngòm phóng đại trước mắt. Bàn tay thối rữa dính dáp vài miếng thịt ghì trán tôi xuống, tay còn lại nhanh chóng thọc vào cái miệng đang thất kinh mà mở tang hoác của tôi. Tôi cảm giác được xương ngón tay nó bấu chặt vào lưỡi, bấm mạnh và kéo phăng ra, giật cho cơn đau oành oành đập khắp từ cổ họng xuống mọi ngóc ngách cơ thể. Máu trong miệng tôi bắn xối xả vào mặt nó, đen sì. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi không thể xử lí được gì hết, chỉ còn biết quơ quào cố đẩy thứ đó ra, nhưng bàn tay bắt đầu nóng lên đau rát như lửa đốt. Và tôi thấy da thịt theo kẽ tay lỏng bỏng rớt xuống...